Vẫn một thói quen, vẫn góc phố đó, tôi xuống e với bông hồng thắm trên tay. Hôm nay đi chơi với tôi nên e mặc đẹp, e mặc váy hồng, chân đi guốc( mặc dù tôi không thích e đi guốc lắm), tóc e xõa, vì e làm xoăn lại rồi, tôi thích kiểu cuốn lõi đó,…
Sáng sớm ngày lễ, tôi tưởng chẳng ai ra đường chứ, ai dè hôm nay đông thật, đi trên đường e nắm chặt tay tôi, miệng cười tươi thì khỏi nói. Điểm đầu tiên mà tôi tới vẫn là công viên, nói tôi làm e bất ngờ ngày ấy, và là nơi chúng tôi xưng ae lần đầu tiên. Mọi thứ lại ùa về trong tôi. Tôi yêu e, yêu càng ngày càng mãnh liệt, yêu như thể tôi chưa bao giờ yêu vậy.
- Chỗ này ngày xưa e bị dụ nè,- tôi chọc e- Sao bị dụ? – e hỏi lại tôi- Tại vì chỗ này ngày xưa e chuyển từ chị sang e đó mà, hi, - - Vậy giờ đổi lại nhé,- e nói- Đổi đi, đổi đi mà ăn đòn,- tôi dọa vu vơ,- Đánh đi rồi mà ế,- e lè lưỡi tôi,- A ế, e cũng có hơn đâu, hi- tôi chọc
Sau đó tôi với e vào Big C mua đồ, trưa nay tôi nấu cho e ăn mà, lâu rồi chúng tôi không tự nấu ăn. Tôi cũng không biết có còn nấu được không nữa,
- E nấu cơm đi,- tôi bảo e- Hôm nay a nấu thì phải tự làm hết chứ, e đi cùng a vào siêu thị là được rồi,- e lè lưỡi- Nhưng a k biết nấu cơm, sợ bị cháy à- Kệ a, cơm mà không biết nấu thì biết nấu gì chứ,- e vẫn không chịu- Vậy tí cháy e ăn nhé, còn a ăn mì,- E không quan tâm, a nỡ lòng cho e ăn cơm cháy sao
Nói mãi mà e nó cũng không chịu nấu cơm cho mình, các bác biết rồi đó, tôi sợ nhất là nấu cơm, vào những lúc quan trọng ở nhà, tôi toàn nấu cháy hoặc nhão, còn thức ăn thì tôi nấu cũng tạm được, nếu không tự khen là ngon, hè hè.
Mà hôm nay cơm cháy thật, nỗi sơ suất được dự báo từ trước. Phải chăng tôi không có duyên với nấu cơm
- Anh!- e gọi tôi- Gì e?- tôi hỏi lại- Yêu a lắm ý,- e chọc tôi rồi- ủa, giờ mới yêu thôi à,- tôi hỏi lại- Không, yêu lâu lắm rồi, yêu từ lúc a vo gạo cơ- Biết ngay mà, sao lúc nãy a bảo nấu e không chịu, giờ ăn mì đi nhé.- tôi chọc e- A ăn mì đi, e ăn thức ăn, ăn thức ăn no là cũng được rồi,- e khôn thật- E thương a quá, cảm động, a rơi nước mắt rồi nè,–- A thương e hơn thì có, a là con trai mà cho e ăn cơm cháy còn gì, a che chở cho e vậy đó,- A đùa mà, a đi mua cơm nhé?…tôi nháy mắt với e- Đi đi, đi sớm về chứ không e ăn hết đó,- nói rồi cô ấy ngồi vào bàn, gắp thức ăn,
Tôi chạy thật nhanh ra ngoài mua cơm, hay thiệt, nấu ăn mà lại phải mua cơm. Nhục thật. Tôi chạy thật nhanh về nhà, tôi tưởng cô ấy ăn gần hết món tôi làm rồi chứ, hóa ra cô ấy đợi tôi.
- Hi, e đợi a à?- tôi nói- Đợi a á? Ai thèm, không có cơm khó ăn thô,- cô ấy chống chế,- Vậy à, vậy e ăn cơm đi, a ăn thức ăn, vì e nên a sẽ cố ăn cái khó,- tôi chọc cô ấy
Suốt bữa ăn bọn tôi cứ chọc nhau mãi, giống như hồi mới yêu nhau vậy. Đó là thói quen trong tình yêu của tôi với e rồi.12h hơn, ăn cơm xong, tôi và e ngồi xem phim, phim Tom and Jery,…
————————————
Chap 48:
Chiều hôm ấy chúng tôi mua đồ ăn, rồi đi lên chọn chỗ sớm ở bên cầu sông Hàn để xem bắn pháo hoa. Chúng tôi đi sớm vậy rồi mà người vẫn đông nghịt, phải lang thang cả mấy cây số thì chúng tôi mới kiếm được một chỗ để tối xem cho rõ. Xe để tận ngoài kia mà, e mỏi chân, e kêu tôi bóp chân cho e. Ai đời giữa phố xa đem chân người yêu ra bóp chứ, tôi ngại, mà sao e không ngại chứ??
E cứ năn nỉ, rồi lại làm mặt giận, tôi khó xử, đành phải bóp chân giữa bàn dân thiên hạ vậy. E lại còn thích chí mà cười nữa chứ.
- Đấm mạnh lên a, e đau lắm nè- Đấm mạnh gãy xương chân giờ,- Nhưng e mỏi chân, cả lưng nữa, - Người ta nhìn kìa, a thấy sao sao á,- tôi đánh tiếng- Nhìn thì nhìn chứ, có biết ai đâu mà a sợ chứ, a không thương e gì cả, cho mỏi chân luôn,- nói rồi e giận, rút chân ra…
Tôi phải dỗ mãi mới đấm chân lại được cho e, con gái thật là đáng sợ, thôi cố gắng đi kẻo e giận lại khổ. Tôi nghĩ…
Cả buổi bọn tôi chỉ ngồi ở đó, không đi đầu vì sợ mất chỗ, tối lại phải xem đầu người ta. Đi xem bắn pháo hoa mệt thật, đông hơn cả đi bỏ phiếu,..
- Anh,- cô ấy giọi ngọt thế- Lại mỏi chân hả? – tôi biết ngay mà- Ừ, e mỏi quá, a bóp cho e đi,-
Đưa người yêu đi chơi khổ thế đó, tôi cũng mỏi mà, vậy mà chỉ có e được bóp chân, ôi con trai,…nhưng mà vui..anh vui lắm e à…
6h, chúng tôi lấy tạm bánh ra ăn. Không biết hôm nay ngày gì mà cô ấy toàn nhõng nhẻo không à, cô ấy bắt tôi đút bánh cho nữa chứ. Đành chịu vậy…^^
- Em, a mỏi chân quá,- tôi nói ý- Vậy à, vậy a về trước đi, e ở lại coi mình, tối a xuống đón e,- ẹc, e khôn thật, tôi thua- Vậy thôi, a ngồi đây cho mỏi chết luôn…- tôi làm mặt giận- Được rồi, vậy e giữ chỗ cho, a đi dạo đi,- e nói vậy đó, tôi cóc thèm, tự nhiên có ng yêu mà đi dạo một mình…
9h người ta mới bắt đầu bắn, đợi dài cả cổ, tôi thấm mệt, vậy mà khi bắn pháo hoa, e reo hò, khiếp. Tôi thì đuối thật rồi, cả ngày cứ hết đấm chân, đấm lưng, lại bóc bánh, khi yêu con trai khổ thật, con gái có biết cho đâu, hay là e cố tình nữa không biết….
11h hơn mới xong, tôi chở cô ấy về, ngồi sau xe cô ấy ôm chặt lấy tôi.
- Anh, hôm nay e vui lắm, cảm ơn a nhé, a mệt lắm phải không,- cô ấy nhỏ nhẹ bên tai tôi- Hi, k mệt lắm,- tôi cũng giả vờ nói không mệt, chứ giờ chỉ muốn về mà ngủ một giấc thật no- Hôm nay e cố tình làm vậy đó, a nhớ ngày hôm nay nhé, sau này không được từ chối e bất cứ việc gì đâu nhé, kể cả bóp chân ngoài đường, nhớ chưa?- cô ấy vừa nói, vừa véo sau hông tôi, - A đau, e ác vậy,- cô ấy chỉ cười khì một tiếng
Tới trước cổng, tôi hôn tạm biệt cô ấy, chờ cho cô ấy khóa cổng đi vào rồi tôi mới về. Tuy mệt nhưng tôi thấy vui, e lắm trò thật, tôi bật cười. Rồi tôi ngủ một mạch tới sáng trong cơn mơ của e,Chap 49:
Nhật kí ngày… tháng… năm…
“Tôi nghe người ta nói, ngày xưa hạnh phúc là một quả cầu pha lê, rồi nó vỡ ra thành từng mảnh, tôi cũng giống ai kia, cố nhặt vài mảnh cho riêng mình…E chính là hạnh phúc của anh”
Hôm nay, em phải đi công tác xa, đi làm lâu rồi mà đây là lần đi công tác xa của em, e xa tôi. Tôi rất ghét cái cảm giác xa người yêu, bên nhau quen rồi mà. Em chưa đi mà lòng tôi thấy nhớ rồi.
- Em đi nhớ chăm sóc tốt bản thân nha, về mà gầy kí nào thì a bắt đền đó.- Dạ, e biết rồi. A phải gọi cho e thường xuyên đấy, không là e giận a luôn đó,- e dặn tôi- E mà mãi chơi không nghe điện thoại của a thì chưa biết ai phải sợ nhá,- tôi chọc eRồi tôi chở e ra bến xe, e đi với bạn, là nữ. Nhật kí ngày…tháng…năm…., ngày đầu tiên e đi công tác, tôi bình thường. Tôi dọn dẹp lại cái phòng, tuy lâu rồi có người yêu nên nó cũng sạch, nhưng mà không làm gì lại nhớ e, thôi dọn cho nó vận động chân tay. Đã lâu rồi tôi không có thói quen chọc con gái nữa, mà không phải k có thói quen, mà thời gian không có, bên e hết rồi, nghĩ lại tháng ngày xưa cũng hay…tôi hát vu vơ, tuổi thơ e ùa về…
4h chiều, tôi gọi cho e, tôi cũng đoán là e vào đến nơi rồi, e đi Quảng Ngãi, cũng không xa Đà Nẵng là bao nhiêu. Nhưng xa hơn từ tôi sang nhà e là cái chắc rồi.:|“Một con vịt nó xòe ra cái cánh , nó kêu rằng quạc quác quạc, quạc quạc quạc,…”, Vẫn là bài hát tôi tặng e ngày nào, e còn trẻ con mà, hợp với e đấy, hi, tôi nghĩ bụng mà cười.
- Alo, a à,- e trả lời tôi với giọng hơi mệt- Ừ, a đây, e mệt hả? – e bị say xe mà, tôi cũng lo- Dạ, chỉ mệt xíu thôi a à, a gọi nên e vui rồi nè,- e cười, chắc là gượng cười chứ tôi đâu phải thuốc thần thánh gì, hè,,– nhưng mà tình yêu đúng là thần thánh đó các bác ạ- Ừ, ngoan, mới đi có vài cây số đã mệt thế này thì hôm sau cưới a đi xe trâu nhaa….- tôi chọc- Em thèm vào, ai thèm lấy a mà trâu với bò,- - Vậy á,? Vậy đi xe ngựa nhé, hay a cho bọn trẻ con trong làng kéo xe nha…hi..- tôi chọc e hơn- Không thèm, a đi mà lấy con bé hàng xóm đi, ghét,- e nói lại tôi, nhưng chắc e cũng vui, thấy giọng e đỡ mệt hơn rồi- A đùa đó, hôm sau cưới a cõng e..hi. Mà e đói chưa?- E chưa, chẳng muốn ăn gì cả, say xe mà,- e nói- Giờ chưa đói thì tí cũng cố phải ăn nha, chứ nhịn là a cho về luôn chứ không công tác gì hết nữa đấy,..- tôi dặn- Dạ, e nhớ rồi, tí e ăn, ăn cho a vui ha.-không biết e có ngoan ngoãn nghe lời không nữa, e mà, bướng- Ừ, vậy e nghĩ đi nhé, tối a gọi lại kiểm tra đó…- Dạ,..
Nói rồi tôi tắt máy, hôm nay tôi tự nấu ăn, ăn một mình,. Từ khi quen e hình như tôi siêng hơn thì phải, không thích ra ngoài ăn, không thích để áo quần tới cuối tuần giặt, và không thích, không thích ăn một mình…
Lục cục vừa nấu vừa CS thì tới 7h tôi cũng có cái mà cho vào bụng, hôm nay cơm không cháy, oai ghê, tôi cười. Tôi gọi e,..
- Alo chàng, – giọng e hớn hở- Ừ, nàng à, báo cáo, hôm nay chàng nấu cơm không cháy, ăn không nè,-- Vậy hả, tại không phải nấu cho e nên nấu không cháy chứ gì, e biết mà, e ăn rồi a à,- e trả lời tôi- Ăn thật chưa vậy, hay là xạo đó, nghi lắm nha,- tôi dò- Thật mà, a không thấy e vui hơn rồi à, a ăn ngon miệng nha- Vậy a ăn nhé, không để lâu e đói, lại đòi a đút cho ăn, bibi e nhaĂn một mình, nghe nhạc một mình, và café một mình,. Khoảng trống trong tôi…
- Nè a, e ngồi đây được chứ,- một cô bé hỏi tôi- Ừ, e ngồi đi, nhưng a có người yêu rồi,- haha, tôi tự tin tuyên bố, không cho e kia làm liều, đàn ông mà, không động lòng trước gái đẹp,- E có làm gì đâu mà, a làm e ngượng,- e kia nói lại với tôi như vậy, nói rồi e kéo ghế lại ngồi, trên tay cầm thứ mà người yêu tôi hay uống, sữa chua đánh đá…- E cũng uống cái này à, con gái là fan cái món này nhỉ,-tôi hỏi e- Dạ, e hay uống cái này khi đi một mình,- bla bla, e giới thiệu e đi một mình, có ý rồi đây…- Vậy hả? bạn e đâu mà đi một mình,?- tôi hỏi- Tại e thích đi một mình thôi, thói quen a à, ra ngoài thích nói chuyện với ai thì nói…- Tôi lo rồi, nhưng mà cũng thích ngồi nói chuyện với e này, tại đang chán, chả có ai tán dốc cùng…
Chúng tôi bắt đầu hỏi nhau, nói chuyện cởi mở hơn…
—————————-
Chap 50:
Chắc e mê tôi rồi, tôi nói chuyện hay vậy mà, uống nốt ngụm sting, tôi tự tin thấy ơn, nhưng mà tôi không có ý gì với e đâu, tôi có người yêu rồi mà,
- Nãy giờ nói chuyện với a, e quên chưa hỏi a tên,- e hỏi tôi, mà đáng lẽ ra tôi phải hỏi trước chứ- A tên Hoàng, còn e, đừng nói là Uyên Phương luôn nghe, – tôi cười, - Ủa, mà sao a biết hay zậy?- haha, cái duyên đây rồi, tôi tự tin, tự tin vì tôi đoán đúng tên ấy, chứ không phải tự tin tạo nên mối tình tay ba đâu..haha- Tại người yêu a tên Uyên Phương, nên a hỏi vậy thôi,-- Èo, e tưởng gì đang chọc a, tưởng a nhận họ hàng xa, chứ người yêu thì thôi, e hỏng dám, E tên Mai Linh à,- e nó giới thiệu, tên cũng chẹp chẹp
Chúng tôi đang nói chuyện thì a họ tôi gọi tôi,
- Nè thằng e, a về méc Phương nha, mới đi lúc sáng mà tối này đã có e khác rồi,- a chọc tôi hay là thật nữa biết…- Đâu có, e với nhỏ vừa mới quen mà, đang tán dốc thôi,- haiz, tôi có thói quen, mình cũng nhỏ tuổi, mà hay gọi con gái là nhỏ …- Không có gì đâu a, bạn bè thôi mà, a nhỉ,- e nó nháy mắt, giỡn với a họ tôi mà,- Thấy chưa, còn tình tứ kìa, để a gọi giờ,- nói rồi a cầm điện thoại bấm bấm, dọa gọi cho Phương- Thôi đại ca à, e biết e sai rồi, a đừng có phá e, coi chừng Phương giận thật thì nguy e, không lẽ giờ chạy xe vào Quãng Ngãi,- vừa nói tôi vừa chộp lấy cái điện thoại của a Huy- Ờ, chú trình bày vậy thì a nghe, mà giờ chú phải đi nhậu với a,- tèng tèng teng…bị tống tình rồi đây
Thế là tôi phải chào e kia rồi đi nhậu cùng a Huy, e kia cũng kia kịp hỏi sdt của tôi, thế là lần đầu và lần cuối gặp nhau, nhưng tôi cũng chả quan tâm,..
Vừa bước ra quán, e gọi tôi, may ghê, không thì tèo từ trên đèo rớt xuống mái chèo,..Đôi khi không có chuyện gì nhưng mà sau khi được theo hoa dệt gấm với cái đầu nhạy bén cộng trái tim ghen tuông của con gái thì con trai nên dè chừng, không thì forever alone cả năm luôn chứ chả chơi. Tôi cười, tôi mà, rất chi là lãng….xẹt…hè hè..
- Hẹ ngô e, nhớ a hả?- tôi chào rất chi là tươi- Không, nhớ cái gì chứ, gọi hỏi xem a ở đâu, với ai, và đang làm gì thôi,- đó nạ các bác, chưa cưới mà e điều tra tôi tới từng mili giây rồi đó, ai có vợ chắc cũng hiểu- À, lúc nãy a gặp một cô bé xinh tươi, ngồi nói chuyện, giờ thì gặp một chủ quán nhậu cũng dễ thương chẳng kém,- tôi nói vừa thật vừa giỡn- Vậy á, hèn gì không nhớ tới em, mà vừa xa e a đã nhậu hả? ăn mừng ngày độc lập à?- e hỏi tôi, chọc hay giận đây nữa?- Đâu có, ăn mừng gì đâu, chỉ là mở cái tiệc nhỏ nhỏ cho a e độc thân đón a vài ngày thôi mà,- tôi chọc, nhưng chắc là e giận- Thế thì a vui đi, e không về luôn cho a sướng,- e giận, giận thật rồi, thế là tôi lại phải nịnh, khè khè, cái miệng mọc ở ngay cái mồm mà- E giận hả, a chọc e thôi, giờ a về nhà ngủ nè, không đi đâu nữa, về ôm gấu của e nha,- tôi nói- Gấu giặt chưa mà đòi ôm thế? E toàn gác chân thôi, chả thèm ôm, haha,- e cười tôi- Gì, con gấu tượng trưng cho a mà e dám gác chân hả?thế hôm sau a mua con búp bê baby cho e, rồi a đưa về cho chú gấu gác chân cho e chừa, ghét e,- tôi nói như đang giận- Con gấu xấu ngoec, k gác chân không lẽ ôm?xì, e không có ôm gấu xấu đâu…-e lại chọc tôi- Xấu kệ nó, a ra lệnh cho e là phải ôm nó ngủ, nhớ nha, lần sau về nhớ là a có đòn cho e đấy,- Lêu lêu, dọa đi, đánh giờ đi này, mà thôi e đi ngủ đã, sáng mai phải đi làm sớm rồi, chào a nhé, gác chân a,…-e cười rõ vui,- Ghét luôn, ngủ ngon nhé e,…
Nói chuyện xong rồi thì tôi với a Huy đi nhậu, nhậu với bạn a, bạn a toàn đi làm cả rồi. Đêm đó tôi nhậu, có lưng lưng, nhưng cũng mò được về tới nhà mà ngủ, chứ không ngủ đường, may thật, say mà về được tới nhà là oai rồi, hè hè
6h sáng, e gọi, tôi không nghe thấy gì, tại đang chưa hết men say…7h, e lại gọi, và tôi vẫn nằm im, dù cho tiếng trẻ con ngoài đường với tiếng mấy e gọi nhau chí chóe rồi, hôm nay không có tôi ra chào đón, mấy e vẫn vui như hội, hè9h sáng, e gọi, tôi nghe máy, nhưng đang trong tình trạng đau đầu, tôi say, …
- Alo, ai vậy?- tôi điên thật, e nó gọi 3 lần mới nghe mà quên không xem là ai, có người yêu mà không biết phòng trừ trường hợp gì cả..- Người dưng, e chưa dậy à?- là e, và lại xưng e cho tôi, gán mác e cho tôi, nghĩa là e đang giận rồi
Tôi bật phắt dậy, I như có luồng điện kích vào, tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi mà,
- Em à, tại a ngủ quên,- tôi nói, tỉnh hoàn toàn- A say phải không?- e hỏi- Ừ, tại hôm qua a uống hơi quá chén, xin lỗi e nhé- tôi khai thật, vì không dám lừa eTút, tút, tút, bên kia ngừng hẳn, tôi sợ rồi…mình sao lại ngốc thế này, tôi muốn đập đầu tôi vào chăn bông quá, mà thôi,…
“Thuê bao quý khác vừa gọi, hiện đang trong tình trạng giận bạn, xin bạn vui lòng ngồi khóc trong chốc lát, vài ngày nữa gọi lại sau..”, thôi rồi, e tắt máy,…Chap 51:
Tôi choàng dậy, tỉnh hẳn, chả còn tí men nào trong người nữa. Tôi có phải ngốc không nhỉ, e mới đi công tác mà giờ đã say rồi quên gọi cho e nữa, cái này thì tèo đời rồi. Dạo này tôi hay làm e giận, cái giận của con gái, kèm theo giông.
Tôi gọi điện mấy lần mà e cũng chưa mở máy lên nữa, mà dại thật, hôm qua không xin số chị bạn đi cùng e, sao mình ngốc quá vậy trời. Tôi buồn, mà e nào biết giờ đây tôi buồn. Tôi bắt đầu chơi trò nhắn tin, e không mở máy, thì tôi nhắn tin, nhắn tin để e biết tôi nhớ cô ấy từng phút từng giờ ấy mà. Tôi tính là nhắn cho tràn bộ nhớ máy cô ấy, mà máy cô ấy là No, nhắn tới đời nào cho sập?..bố cái thằng No, hôm qua biết thế đổi cho e con 1202 rồi, ngu thật..
Tôi, người đang mang trong mình cái tội với e, quyết định chạy xe xuống Quảng Ngãi,..xa thế chạy xuống mà e không gặp chắc tôi chạy thẳng vào sài gòn quá…Chạy xe, oai thật, lần này tội hơi nặng, tôi mua nguyên hẳn bó hoa hồng, cầm trên tay vừa chạy vừa amen, đi đường ai cũng tưởng tôi đi cầu hôn quá, nhưng mà, nhưng mà lần này tôi quên đội mũ bảo hiểm, tạch, lo quá mà, mà hôm nay công an siêng, đứng nhiều, mà tôi lì, sợ chi ai nựa, phi nước đại. Và rồi chú công an đẹp trai tuyên tôi được chìa ra 300 nộp phạt, tôi đành mua tạm cái mũ đi tiếp.
Chạy khoảng 5 tiếng thì tôi vào Quãng Ngãi, khổ nổi tôi chả biết e ở ngóc ngách nào, chỉ biết e ở thành phố. Mà hoa dập nát vì gió rồi, mắt tôi lờ đờ vì mệt.
Tôi gọi e, e vẫn chưa bật máy, tôi bắt đầu tim khắp thành phố,. Hôm nay trời mưa, có thằng nào đó đi tìm thứ gì giữa dòng người đông đúc, điên, tôi bắt đầu điên, người tôi ướt như chuột cống. Tôi khóc ròng,…
Tôi chưa ăn trưa nữa, tôi lã người vì đói, vì cái rét ở đất Quãng,. 5h, hình như e đi làm về, tôi thấy máy báo gửi tin nhắn thành công. Mà e không nhắn tin lại cho tôi, dù cho tôi đã nhắn tin là tôi đã vào Quãng Ngãi. Tôi mất hết niềm tin rồi, e giận tôi tới cỡ này rồi. E ít khi giận tôi lắm mà
7h, tôi vẫn chưa ăn, lần đầu tiên trong đời không phải tôi cố tình nhịn ăn, mà là do không thể nuốt nổi, cổ họng tôi nghẹn đắng, tôi nấc trong tiếng mưa…
Điện thoại tôi kêu, là e gọi…- Anh đang ở đâu đấy?- e hỏi tôi- Anh không biết nữa, trời tối rồi..- tôi trả lời lại e, giọng buồn…- Vậy nói chỗ đi e ra,..
Rồi tôi ghi địa chỉ cho e, e nhờ bạn e đưa e ra, e cầm chiêc ô che cho tôi. Che gì nữa chứ, a ướt hết rồi mà e…Rồi tôi ôm lấy e, khóc như một đứa trẻ, e cũng khóc, …
Đó là lần tôi phải rút kinh nghiệm, cô ấy là trẻ con, ừ, thì là trẻ con thật, nên khi giận, tôi chả biết phải làm gì cả. Cuộc sống mà, dù a biết khó khăn đang chờ a và e, nhưng a vẫn không thể tránh qua hết được, và e cũng vậy, e là ngọn núi a muốn chinh phục nhất cuộc đời mình…
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Cuối cùng thì tôi cũng học xong năm thứ năm đại học, tôi tốt nghiệp, và làm ở gần công ty e, không gì tuyệt vời hơn trong tình yêu chúng tôi. Dường như cả hai đã biết yêu nhau quá nhiều, quá lâu và đã quá hiểu nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp, người mình yêu không phải là hoàn hảo, nhưng tình yêu, khác với tất cả mọi thứ, vì yêu, nên chấp nhận mọi thứ của nhau, và chính điểm xấu đó chính lại là sự khác biết, là sức hút kì lạ của tình yêu…
Hôm nay sinh nhật tôi, cũng như hai năm trước, tôi có e, và tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 23 của mình. Tối nay tôi định cầu hôn cô ấy trong ngày đặc biệt này, trước tất cả mọi người,. Và tôi nghĩ đó là kết quả đẹp cho một mối tình hơn tuổi ba năm. “Chị”cũng tới tuổi lấy chồng rồi mà, và tôi cũng không muốn chờ nữa. Ba má e cũng đồng ý rồi, còn gì phải chờ chứ, tôi vui lắm. Cưới vợ mà, ai chả thích,…
Bạn tôi đến đông vui, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của tôi thật sự đặc biệt. Ai cũng chúc mừng tôi, và e sánh bước bên tôi…
- Anh, mình tạm chia tay anh nhé…!- cô ấy bất ngờ nói với tôi..- Sao? E nói gì vậy? –tôi hoảng, e nói trước tất cả mọi người mà,- Mình tạm chia tay đã a nhé, e phải đi học đã, a sẽ đồng ý cho e đi học chứ.- cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt suy tư, Tôi im lặng…
—————–
Chap 52:
E nói bất ngờ quá làm tôi thấy hụt hững. Đang tính cầu hôn e mà như vậy, nhẫn tôi cũng mua rồi, còn chọn ngày đẹp nữa,…- E đi học à? Có lâu không?- tôi hỏi e- Ba năm a à, mình cố gắng a nhé, đó là ước mở của e,- e nói với tôi, là ước mơ của e sao giờ mới nói chứ??- Ừm,…- tôi chỉ biếtnói vậy, khoảng lặng trong tôiMọi người cũng bất ngờ với quyết định của e, và ngay cả ba má e cũng vậy, nhưng không ai ngăn cản e cả, tôi cũng không muốn làm người ích kỷ,…Cũng muốn thử thách một lần, hi vọng là lần cuối e xa tôi.
Buổi sinh nhật của tôi vẫn diên ra bình thường, tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ, e cũng vậy, chắc e cũng buồn vì phải rời xa tôi. Lần thứ tư mình xa nhau, nhưng lần này lâu hơn mọi lần….những ba năm mà. Tối đó sau khi tan tiệc, đã khuya rồi nên tôi không hỏi e gì nữa, rồi ai về nhà nấy, tôi thẩn thờ và chỉ chúc e ngủ ngon…
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, tại tôi không thể chợp mắt nổi..- Alo lô, a à..- e gọi tôi, hình như e cũng chỉ mong sáng sớm để gọi cho tôi- Ừ, e ngủ ngon không?- tôi hỏi e- Dạ ngon, mình gặp nhau a nhé, – e đề nghị gặp thôi, yêu nhau mà, vẫn như mọi hôm
Chúng tôi đi ăn sáng với nhau, rồi lại vào quán café cũ, café Ánh Dương…- Anh đồng ý cho e đi học chứ?- e hỏi tôiTôi im lặng một lúc,…- Ừ, a sẽ đồng ý cho e đi học, nhưng sang bên đó e phải tự chăm sóc bản thân, và nhớ yêu anh như giờ e nhé..- tôi nói với e- Dạ, qua bên đó có anh hai e nữa mà, không sao a à, e chỉ lo cho a ở nhà,..- e nói- Ừ, không sao, a sẽ sống tốt và đợi e,..- Dạ, nhớ a nhé,-- Bao giờ e đi, – tôi hỏi e- Một tuần nữa a à, xin lỗi vì đã nói với a quá muộn, e cũng suy nghĩ thật nhiều,- e nói, giọng hơi buồn- Ừ, a sẽ đợi, bên e ba năm, giờ xa ba năm, không sao mà, a yêu em…
Rồi cả tuần hôm đó chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau. Tôi như đếm ngược từng ngày, từng giờ, e chuẩn bị xa tôi, sang một môi trường mới không có tôi-người con trai đi cùng e suốt ba năm trời.
Nhật kí ngày..tháng..năm, ngày e lên máy bay cũng tới,..tôi tiễn e ra sân bay, có cả ba má e nữa..Tôi khóc, và e cũng khóc. Giây phút này đây, tôi muốn mình ích kỉ, muốn giữ e lại bên mình, riêng a, chỉ riêng a thôi..- A đừng quá buồn nhé, cười đi nào, a mà khóc là e khóc theo luôn đó,- e nói với tôi- Hi, a cười nè, vui lắm nè,- tôi cố gượng cười, nhưng trong lòng tôi đang khóc- Dạ, e cũng cười a nhé, em yêu a,-- Qua tới bên đó nhớ gọi về cho a liền nha, a đang đợi e đó..a đợi nhé,
Máy bay cất cánh, tôi hững hờ ngồi ở ghế đợi cả tiếng đồng hồ, ba má e thì về trước, tôi khóc, khóc như đứa con nít…
8h tối, tôi lủi thủi một mình về phòng, giây phút đầu tiên tôi xa e, thật khó, thật khó để có thể quen với những ngày tháng này. Tôi đóng cửa phòng, bật nhạc du dương, và bắt đầu yêu xa,…Chap 53:
Những ngày đâu tôi xa e, tôi giống như người mất hồn,không thiết làm gì cả. Hàng ngày bọn tôi thường hẹn tới giờ rồi lên mạng nói chuyện, skype,…và cứ thế, nối nhớ càng nhiều hơn, e nói nhớ tôi, nhớ nhiều lắm…
Những ngày tiếp theo tôi quen dần với hiện tại, quen ăn cơm một mình, quen uống café một mình, và quen..quen cái cảm giác một mình. Chuyện tình của chúng tôi vẫn diễn ra tốt đẹp. Bên kia e có a trai nên tôi cũng không phải lo nhiều, chỉ là những lúc e buồn, e ốm, cần tôi mà tôi không thể ở bên, yêu xa mà…
Rồi ba tháng qua đi, ba tháng mà tôi tưởng chừng nó dài lắm vậy, mà sao yêu nhau ba năm tôi thấy nó chẳng dài tới như lúc này…Một tối e gọi cho tôi, bằng skype…- Anh à, e nhớ a..- e nói với giọng buồn buồn- Ừ, a cũng nhớ e, e cố gắn học nhè, ở nhà còn có a đợi e..- E về a nhé- tự nhiên e nói vậyLúc đó tôi vui lắm, e về, nhưng tôi nghĩ lại, e đang đi học mà, chắc là mới qua nên chưa quen, chưa quen tôi ở xa, chưa quen không có ai chọc, chẳng có ai cãi nhau cùng, và không quen thiếu vòng tay của tôi.- E cố gắng đi, a cũng đang cố gắng nè, đi học là ước mơ của e mà, a sẽ thực hiện ước mơ đó cùng e,- tôi ngốc thật, nhưng ngốc vì e
Rồi e khóc, e khóc nức nở, tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đó, và khóc theo e,…
Còn tháng nữa là tết, tết này e có về, tôi vui lắm, e cũng vui, vui vì sắp được gặp nhau, xa quá lâu rồi. Tôi đếm từng ngày, từng giờ để đến tết. Trẻ con mong chờ tết vì được nghỉ học, được ăn bánh, được mừng tuổi, còn tôi, tôi mong tết vì ở đó đang chờ tôi và e chung bước…
Ngày 25 âm lịch tết, tôi đón e ở sân bay. Vừa gặp thấy tôi e đã vứt lại hành lí, chạy lại ôm tôi. Tôi dang rộng vòng tay ôm em, nhấc bổng e lên, chúng tôi hạnh phúc,…
Chúng tôi ở lại Đà Nẵng một